tất cả lần tôi trêu Lê Thanh Phong – columnist đắt “sô” số 1 làng báo việt nam hiện nay: đơn vị văn Hoàng lấp Ngọc Tường từng viết đại ý “đàn ông Huế bao gồm bệnh thích làm cho quan với sợ vợ”, nhưng dường như như anh không mắc hai căn bệnh này? Anh trợn mắt, to lớn giọng...

Bạn đang xem: Nhà báo lê thanh phong

*
“Hẻm nhà tôi ở quận 9 – sài thành chỉ tất cả vài nóc nhà. Bầu chủ tịch hẻm tôi cũng trật, phó quản trị hẻm cũng chẳng trúng. ở đầu cuối “trúng” được chức “hẻm viên”. Số tôi nó vậy. Tính tôi vốn không phù hợp bị ràng buộc vì chưng chức tước. Với vợ thì tôi chỉ gồm yêu, không thể sợ. Đời tôi cũng chẳng hại ai, chỉ sợ hãi mình”.

Lê Thanh Phong là vậy, thủ thỉ lúc nào tương tự như cãi nhau, bất kỳ chủ đề gì, với ai. Nhớ khoảng 15 năm trước, thứ nhất hai đồng đội gặp nhau ở ban ngành thường trú báo Lao Động tại tp.hcm (chỗ phái nam Kỳ Khởi Nghĩa), lúc trong phòng chỉ với hai người, bất ngờ anh hỏi “Minh thường xem sách gì?”.

Bỗng anh trợn mắt, bặm môi, nói “hỏng, hỏng” mặc nghe tôi liệt kê hàng loạt đầu sách đông tây kim cổ. “Rứa mi vẫn đọc phần nhiều cuốn này, cuốn này, cuốn này… chưa?”. Thời kia tôi chân ướt chân ráo rời trường đại học, mạng Internet chưa được như bây giờ, mọi đầu sách anh hỏi là loại không tìm được bản giấy. Vậy phải tôi càng lắc đầu, giọng anh càng lớn: “Đọc sách vì thế là hỏng hết rồi em ơi”. Và để thay thế mọi thứ sẽ “hỏng” vào tôi, anh đem mấy đĩa CD trắng, mở laptop cóp cho tôi khoảng 20 cuốn sách, bảo “về đọc mang lại kỹ, mấy hôm nữa anh điện thoại ra hỏi, không vấn đáp được thì liệu hồn…”.


Xem thêm: Tin Chuyển Nhượng Bóng Đá Việt Nam, Tin Chuyển Nhượng V

*

Hôm rồi đọc hết sức kỹ cuốn “Sự kiện và Bình luận”, tập vừa lòng 150 bài sự khiếu nại và bình luận đã đăng bên trên báo Lao Động mới tung ra của Lê Thanh Phong, tôi tủm tỉm cười: hoá ra “liệu hồn” và sự “như bào chữa nhau” không chỉ xuất hiện khi thì thầm mà còn cả trong số những bài phản hồi đầy chất “cương”, đôi khi còn có cả sự “gồng”, nó thiếu một ít “nhu” và sự rạm thuý… vướng mắc thì anh lại lớn giọng: “Đó là phong cách. Comment là phản biện. Phản biện thì đề nghị sắc, bắt buộc mạnh, quyết liệt. Có lẽ rằng phong biện pháp này có mặt từ tư chất bé nhà võ. Nhưng lại sắc, to gan không có nghĩa là dữ tợn, hung hăng, nhưng công tâm, nhân ái...”. đề cập “con nhà võ” mới nhớ Lê Thanh Phong là cao đồ vật của võ con đường Nghĩa Dũng (huyền đại đệ ngũ đẳng karatedo). Có vẻ như Lê Thanh Phong sẽ đi cùng con phố mà thầy anh - võ sư Nguyễn Văn Dũng đã đi: nghề võ – nghiệp văn. Tôi cắc cớ: “Văn võ tuy vậy toàn là chuyện vô tình của đời fan hay là hài lòng từ thời trẻ em của anh?”. Lê Thanh Phong hốt nhiên cười rất hiền: “Cũng chẳng bao gồm lý tưởng đưa ra ghê gớm. Lúc đầu tôi đến với võ vì chưng thích thôi. Chỉ khi béo lên, được thầy dạy dỗ dỗ, thấy sáng sủa ra, mới có mục đích thực sự. Đó là học tập tử tế để sở hữu được thắng lợi cho phiên bản thân, sau đó có thể làm được bài toán gì bao gồm ích”.Và anh khoe một Lê Thanh Phong võ sư thời hạn qua đã hỗ trợ được không hề ít cho một Lê Thanh Phong bên báo. “Bởi quá trình học võ cùng với võ sư Nguyễn Văn Dũng, tôi được rèn luyện sức chịu đựng đựng, kiên trì và các đức tính khác; đã làm những gì là tới cùng; bao gồm chất nghệ sĩ dẫu vậy vẫn đầy chất chiến sĩ. Đặc biệt với loại xấu, cái ác thì ko thoả hiệp mà phải thẳng thắn, quyết liệt, dẫu vậy nhân ái…”.Nhiều lần, võ sư Nguyễn Văn Dũng khôn xiết tự hào cùng với tôi về học trò cưng của mình. Ông ví von: “Ngày xưa Lê Thanh Phong đứng ngang ngực, ngang tai, rồi bằng tôi. Nhưng cho giờ thì Phong như con đại bàng cất cánh trên không trung, vẫn vượt tôi về đều mặt…”. Tôi kể chuyện này với Lê Thanh Phong, anh cười: “Thầy nói vậy là để cổ vũ và luôn luôn mong ước ao tôi đề nghị bay cao, xa rộng nữa. Nhưng cầm đứng ngang vai thầy tôi đã và đang khó lắm rồi...”. Quay trở về với “sự kiện & bình luận” với columnist đắt “sô” hàng đầu làng báo Việt, Lê Thanh Phong bảo anh cho với nghề comment là gồm chủ đích. “Tôi từ thấy cần chọn cho bạn một tuyến đường đi riêng biệt trong nghề báo với thấy thể nhiều loại này chuyển download được những suy nghĩ của mình về phản nghịch biện làng mạc hội”. Ngoài bỉnh cây viết cho phân mục này trên trang duy nhất Báo Lao Động mà lại tôi xuất xắc trêu là được cơ quan cấp cho cho một lô khu đất mặt tiền, anh hay xuyên comment cho một số trong những tờ báo, tạp chí chăm về kinh tế khác. Ghi nhớ hồi còn ở Huế, khi ipad còn chưa mở ra ở Việt Nam, lần nào về thăm quê, Lê Thanh Phong cũng hotline tôi bảo “ghé văn phòng đến anh mượn laptop 30 phút”. Và anh ngồi viết bình luận, lúc thì nhì bài, có khi 1 mạch bốn, năm bài, dìu dịu như thể chép lại một bài xích thơ sẽ học thuộc. Xưa nay “giang hồ” đồn thổi nhuận cây bút viết báo của Lê Thanh Phong đủ nuôi hai nhỏ du học tập Mỹ. Hỏi gồm cần đính chính không? Lê Thanh Phong nói “thu nhập từ bỏ viết lách của tôi chỉ đủ trả lãi bank (cầm giấy tờ nhà để lo ngân sách ban đầu). Mà lại hai bé tôi, đứa đầu vừa học tập vừa làm nên tự lo tiền làm việc cho bản thân, hiện tại đã tốt nghiệp với tự lập một công ty lớn ở Mỹ. Đứa sau tất cả học bổng, tôi chỉ lo tiền ăn ở khoảng chừng 600 USD/tháng, nhuận cây bút của tôi thừa sức”. Tôi hay biểu đạt sự tị tị vì chưng Lê Thanh Phong bao gồm hạnh phúc nghề nghiệp mà tôi chưa bao giờ có. Ví như tất cả bạn lướt web đọc báo Lao Động ngơi nghỉ miền Tây yêu dấu đến mức không chỉ ép giữ lại từng bài bình luận của anh bên trên báo hơn nữa lặn lội ra tận Hà Nội, ngược vào tp sài thành để tìm gặp “thần tượng” rồi mời về bên đãi nhậu cho bởi được. Dẫu vậy tôi không say đắm lắm Lê Thanh Phong gai góc và nhan sắc lẹm với “bình luận”. Tôi yêu thích một Lê Thanh Phong khác, dịu nhàng, sâu sắc và bay bổng với hồ hết phóng sự, bút ký về vấn đề xã hội, đặc biệt là văn hoá - con người Huế.Có lần hỏi, thật ra là đã gồm câu trả lời, rằng anh thích làm cho Lê Thanh Phong nào nhất? Và quá bất ngờ khi anh nói “tôi thích làm Lê Thanh Phong của chữ ký văn chương hơn báo chủ yếu luận. Tuy nhiên vào thời điểm này, nhiệm vụ của một bên báo thúc đẩy tôi đề nghị viết bình luận và tạm thời gác những sở thích và dự định khác”. Kỳ lạ nữa, Lê Thanh Phong là nhỏ chiên, dẫu vậy lại cực kỳ “say mê” và viết hay, loài kiến văn sâu rộng lớn về chủ đề Phật giáo.Anh kể: “Tôi có suôn sẻ được học giáo lý thiên chúa giáo từ nhỏ. Khủng lên được học thuyết Ki đánh giáo với một số tu sĩ, linh mục ở Huế cho đến khi tách Huế vào sài thành dạy võ (1986). Thời đó, ngoài thời hạn học làm việc trường phổ thông, tôi được các thầy chiếc dạy triết Đông, triết Tây và thậm chí có “chạm” cho thần học, tất yếu không lĩnh hội được nhiều. Sau này, có thời hạn học hành kỹ lưỡng hơn vậy thì hiểu thêm được song chút, không chỉ riêng triết học Kitô giáo mà không ngừng mở rộng hơn vì có không ít kiến thức liên quan. Và quá trình đó dẫn dắt tôi cho với triết học tập Phật giáo. Dù ngần ngừ chi những về Phật học, mà lại thấy ưng ý thú.Sau này có điều kiện, đi thăm thánh địa Phật giáo, miếu chiền ở các nước như Ấn Độ, Nepal, Myanmar, Campuchia, Lào, Thái Lan, Nhật Bản, Hàn Quốc… với viết một số trong những bút ký mang màu sắc Phật giáo. Phân vân trúng đơn nhất chi không tuy thế tôi nghĩ sao viết vậy”.Thắc mắc sao chưa khi nào thấy anh viết về Kitô giáo? Anh hứa hẹn “tôi đang đi một số nơi nằm trong về thánh địa Kitô giáo như Vatican, Jerusalem, Lộ Đức, Fatima và phần đông vệt hành trình truyền giáo của thánh Phê Rô, đồn đãi Lô ngơi nghỉ vùng Địa Trung Hải, đảo Sip, Hy Lạp… nhằm tìm cảm xúc. Viết bút ký văn chương, trong các số ấy chứa đựng phát minh (không dám nói tư tưởng) tôn giáo thì chẳng thể không có cảm hứng từ thực thực tế”. Ngoài chuyện nuôi nhỏ đi du học Mỹ bởi nhuận bút, “giang hồ” còn lưu truyền những giai thoại thú vị khác về Lê Thanh Phong như thời “trẻ trâu” xuyên ngày lên hầu chuyện bên văn Hoàng bao phủ Ngọc Tường cùng “ông Tường” yêu mến đến nấc hứa trong tương lai sẽ giao lại tủ sách vật sộ của bản thân cho anh giữ; chuyện anh giỏi nghiệp thuộc lúc tía bằng đh (những năm 80 của vắt kỷ trước)... Chuyện “ông Tường”, anh bảo “có thầy Dũng làm cho chứng”. Dẫu vậy chuyện học thì anh gắn thêm chính: “Hồi đó chính xác là tôi học những ngành, nhưng lại chỉ xuất sắc nghiệp cử nhân ngữ văn và mức sử dụng thôi, còn giờ đồng hồ Anh, tôi đang học dở năm 3 thì về làm báo Lao Động. Tại cơ hội đó học tập khoa ngữ văn, thấy đơn giản và dễ dàng quá, thừa tích điện nên tôi học thêm vài siêng ngành nữa như giờ Anh, Châu Á học...”.Nhưng tôi “ngưỡng mộ” Lê Thanh Phong chuyện thơ phú hơn học hành. Anh thuộc rất nhiều thơ, thơ ai anh cũng thuộc, sẽ thuộc là thuộc đến mong mỏi quên cũng luôn luôn nhớ được, như thơ Tố Hữu. Đã chũm còn phê chuẩn “hồi còn học Quốc học tập Huế, tôi cũng có lén có tác dụng đôi bài bác thơ, thấy tuyệt ghê. Nhưng tiếp nối vài năm, gọi lại thấy dở tệ. Rứa là không có tác dụng thơ nữa. Biết mình là người nào cũng cần tất cả thời gian. Chỉ gồm tình yêu thơ thì vẫn nguyên vẹn. Một bài thơ hay, tôi chỉ việc đọc lướt qua là thuộc”. Lần nào uống rượu, tôi cũng yêu cầu Lê Thanh Phong đọc thơ Tố Hữu. Bao giờ anh cũng cười bảo “thằng ranh, mày lại đùa tau” tuy thế ít lúc từ chối. Tôi chưa thấy ai hiểu thơ Tố Hữu tất cả thần, da diết như Lê Thanh Phong. Anh nói “mỗi khi phát âm thơ ông ấy, trong tôi, cảm xúc về 1 thời ngây thơ hồn nhiên của học viên lại ùa về. Thời đó ai nói chi tin nấy, rất dễ thương và đáng yêu và cũng khá đáng thương…”.