Dữ Quỷ Vi Thê – Quyển 3 (Đang cập nhập từ chương 171...)

Lời dạo đầu của Yoshiki: Đây không phải truyện bởi mình edit L Ừm, từ chương 171-174 là bản dịch của Blovez.wordpress, những chương còn lại là của nhà Hải Đường Tĩnh Nguyệt, mình hoàn toàn không có dịch ; -; Và mong các bạn đừng mang bản này đi đâu vì mình chưa kịp xin phép tác giả ;;;; _;;;

Chương 171 – Anh em.

Bạn đang xem: Dữ quỷ vi thê quyển 3

• Editor: Quỷ Bà

• Beta: Katherine Kim

Màn đêm dần buông xuống, Ngụy Thời mới từ thị trấn trở về.Trong sương mù dày đặc, cậu đạp xe vào ngõ nhỏ thôn Ngụy, đá lát lộn xộn khiến mặt đường xóc nảy, hai chân cậu ra sức đạp, nhấp nhổm trên yên xe cộ không thể ngồi xuống hẳn, bên cạnh thường vang lên tiếng mắng chửi tức giận của những hàng xóm bị cậu làm ồn.

Nhà trong thôn Ngụy tương đối đông đúc, tường trắng ngói xanh, mái cong đấu củng*, bên ngoài trời vào mây nước, sương mờ bao phủ, sở hữu nét đẹp đặc biệt yên tĩnh, nhà Ngụy Thời nằm vào những kiến trúc ấy, là một căn có sân trước, ở tầm thường với em trai.

(*) một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu

Ngụy Thời lao qua cửa, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống xe, sau đó để nó dựa vào mái hiên, rồi đẩy cửa lớn, vào phòng yên ắng không một tiếng động, ánh sáng u ám, khắp nơi trong phòng đều là bóng tối, tách một tiếng, Ngụy Thời bật đèn lên.

Ngọn đèn vàng chiếu sáng gian nhà đơn sơ.

Ngụy Thời tiện tay ném túi sách lên bàn, vào phòng bếp, bận rộn hơn nửa tiếng, trước lúc màn đêm hoàn toàn buông xuống, cuối cùng cũng bày đồ ăn lên bàn, món ăn rất đơn giản, một đĩa trứng tráng hành, một tô củ cải luộc cùng với cơm tẻ đạm bạc.

Xem thêm: Nhân Vật Mạnh Nhất Diablo 2 Nhân Vật Nào Mạnh Nhất, Nhân Vật Mạnh Nhất Diablo 2

Ngụy Thời dọn thức ăn lên, đi đến căn phòng bên cạnh, đập cửa "Ngụy Hân, ra ngoài ăn cơm." trong phòng không một tiếng động, Ngụy Thời lại ra sức đập khiến cánh cửa như sắp bung ra, bên trong rốt cuộc vang lên một tiếng lạch cạch rất nhỏ, Ngụy Thời nghe thấy tiếng động, khó chịu hừ một tiếng, quay đầu bước đi.

Ngụy Thời ngồi bên bàn ăn, đợi thêm mấy phút, rốt cuộc cũng thấy một thiếu niên gầy yếu tươi tốt đứng ở cửa, nó cúi đầu, bước chân khẽ khàng chẳng tiếng động tiến vào gian chính, mái tóc dài bít khuất mắt, chỉ thấy cái cằm nhọn.

Nó cũng chẳng ngẩng đầu, cứ thế ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu động đũa.

Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân trầm mặc thì thờ ơ, trước kia mỗi lần nhìn thấy bộ dạng như sắp chết của thằng em cậu đều muốn dẫn nó ra ngoài chơi, để nó hoạt bát lên một chút, nhưng đáng tiếc, nhiều năm như vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào, cậu cũng đành chịu, trái lại còn coi như không nhìn thấy.

Trong nhà cũng chỉ có hai anh em, lúc Ngụy Thời bảy tuổi, tía của họ ra ngoài công tác rồi mất tích ở chỗ làm, mà mẹ hai người sau chuyện đó liền cố đổi tính cách, dễ giận còn rất tốt nóng nảy, vì nuôi sống hai đồng đội mà phải ra đi làm dài hạn, hiện đang làm phục vụ đến một khách sạn ở trên thành phố, một hai tháng cũng không thấy về nhà lần nào.